Từ lâu, tình thương là chất liệu ngọt ngào không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Chất liệu đó đã là nhịp cầu nối tâm linh để đưa mỗi trái tim con người hòa quyện vào nhau, làm tô đẹp hương sắc cho cuộc đời. Nó như một ánh trăng sáng lung linh tỏa rợp hạnh phúc cho thế gian.
Sống được gì và để lại cho đời những gì? Đây là câu hỏi mà chúng ta thường đặt ra.
Vâng! Sống để lại nhiều lắm, nhưng cái đáng quý, đáng trân trọng để lưu lại ngàn sau đó là tình thương để lại đời.
Từ lâu, tình thương là chất liệu ngọt ngào không thể thiếu trong cuộc sống của con người. Chất liệu đó đã là nhịp cầu nối tâm linh để đưa mỗi trái tim con người hòa quyện vào nhau, làm tô đẹp hương sắc cho cuộc đời. Nó như một ánh trăng sáng lung linh tỏa rợp hạnh phúc cho thế gian.
“Năm tháng trôi đi chỉ có tình thương ở lại”
Vậy sống như thế nào mới thực sự có ý nghĩa?
Sống phải biết hy sinh vì niềm vui, an lạc cho người khác, gần gũi với họ để biết được nổi lòng thổn thức từ con tim họ muốn nói. Hãy hỏi: “Họ cần ai và sẽ làm gì? Hoàn cảnh nào đưa đẩy họ đến bước tột cùng như vậy?”
Tình thương ở đời còn rất nhiều nhưng nó còn thắt chặt trong trái tim nhỏ bé. Có nhiều người phục vụ cho nhân loại bằng nhiều cách tuyệt vời, (như góp phần trong những tổ chức an ninh, xã hội, từ thiện…), nhưng vẫn còn bị vòng danh lợi ràng buộc.
Nhưng đâu đây vẫn còn những trái tim thầm lặng, họ đang ngày đêm hiến dâng, tự nguyện đến với giáo lý Phật Đà, nơi ấp ủ bao ý tưởng giải thoát đầy trí tuệ và tình thương.
Nơi đây sẽ giúp chúng ta chuyển hóa được lòng người, đưa con người trở về với bến đổ bình yên, hạnh phúc. Chúng ta cho mà tâm không thấy cho, không chấp trước thành quả đã làm. Tình thương của ta không còn chấp thủ. Ngã và ngã sở đều vốn không có gì để mà ràng buộc cả.
Mỗi chúng ta đều có thể làm được một chút ít gì đó theo hoàn cảnh và khả năng của mình. Hãy nuôi dưỡng và phát triển tình thương ở mọi nẻo đường. Nơi nào cần sự yêu thương, nơi đó ta nguyện dấng thân, làm được như vậy là ta đang vun trồng một bông hoa hạnh phúc giữa đời thường.
Mỗi người góp một bông hoa là chúng ta đang tạo nên một vườn hoa hạnh phúc tại thế gian, để ngày tháng trôi qua nó càng trở nên ngát hương và vang mãi ngàn sau.
Có bao giờ bạn tự hỏi; “mình có thương yêu đủ chưa? Mình có quan tâm đủ chưa? Mình có cảm thấy hạnh phúc chưa? Khi thế gian còn có bao nhiêu người đang gào thét trong bể khổ”. Nếu chưa thì chúng ta chưa có thể làm gì giảm bớt sự khổ cho người.
Bởi chính sự yêu thương thật sự, không vụ lợi mới mong mang đến hạnh phúc an lạc cho người.
Thực tế, muốn yêu thương thật nhiều, mỗi chúng ta có thể góp nhặt tình thương của mình vào nhân loại bằng nhiều hình thức khác nhau. Ta có thể kêu gọi mọi người hãy yêu thương, quan tâm nhau nhiều hơn. Chúng ta tử tế hơn trong mọi mối quan hệ. ít tạo duyên đau khổ cho người. Cũng như nhà thơ Như Không trong bài “Nói với con tim” có viết:
“Này bạn ơi! Hãy yêu thương tất cả
Chớ dành phần đặc biệt về cho ai”
Nhưng tình thương
“Lắng nghe để hiều.Nhìn lại để thương”.
Đó mới là điệp khúc yêu thương. Thương yêu là lắng nghe và thông hiểu. Tình thương không có ranh giới phân biệt. tình yêu thương vượt qua mọi rào cản, khó khăn. Một khi đã có tình thương và từ tâm, chúng ta sẽ dễ dàng cảm thông với người khác.
Ta và mọi người đang đi trên một con thuyền nhấp nhô giữa cơn sóng trầm luân của cuộc đời. Vì vậy, hãy cùng nhau dìu dắt vào bờ. Ta hãy mở rộng tấm lòng với một con tim đầy yêu thương thuần khiết, nó sẽ xoa dịu và chữa lành nổi đau cho tất cả.
Làm được những thiện hạnh như vậy, tôi, bạn và tất cả mọi người đã và đang sống một cuộc sống tuyệt vời, con đường mà chúng ta đi là con đường đẹp như một tấm tơ lụa trãi rộng bao la. Cả cuộc đời là một bầu trời ánh sáng yêu thương.
Vậy mỗi chúng ta hãy là một tia nắng hồng chiếu sâu vào từng ngách của lòng người. Hãy chấp cánh tình thương nhân loại. Như vậy ta đã tạo một thiên đường tú lệ ngay giữa trần gian khổ đau này để mọi người hát mãi câu hát bình an.
Hương Đàm Hạ (Như Huệ)