Một buổi sáng nọ, sương mù dày đặc một mình Washington ra khỏi doanh trại. Ông mặc 1chiếc áo tới đầu gối, binh lính không ai nhận ra (khi đó ông đang là thượng tướng).
Con người sở dĩ vĩ đại ở chỗ luôn tôn trọng người khác!
Một buổi sáng nọ, sương mù dày đặc một mình Washington ra khỏi doanh trại. Ông mặc 1chiếc áo tới đầu gối, binh lính không ai nhận ra (khi đó ông đang là thượng tướng).
Ở 1 địa phương nọ ông thấy 1 hạ sĩ đang chỉ huy binh lính dưới quyền xây lô cốt ngoài phố. Hạ sĩ. 2tay bỏ vào túi áo, hò hét kêu gọi.
Trong khi binh lính đang vất vả khiêng những tảng đá nặng. Và dù ông có la hét nhưng đám lính kia không tài nào đưa đá đúng vị trí, Washington thấy thế xoắn tay áo, sau một hồi cuối cùng những tảng đá đã xếp ngay ngắn.
Những người lính kia cám ơn ông, ông bước tới chỗ tay hạ viên và nói: “Sao ông không giúp họ thay vì bỏ tay vào túi mà hò hét chỉ mệt người chứ giúp được gì họ”.
Hạ sĩ to ra bực tức trước góp ý, ông ta trả lời với thái độ thị uy và đầy kêu ngạo: “Thế ông không biết tôi là hạ sĩ cấp cao sao?”. Washington cười và cỡi bỏ áo ngoài để bộ quân phục lộ ra và nói: “Theo quân hàm tôi là thượng tướng, nhưng lần sau anh có cần khiêng vác thế này cứ gọi tôi”.
Theo mình cuộc sống ngày nay cũng vậy dù ta là một nhân viên, anh lính bảo vệ hay là giám đốc. Nếu muốn thành công lâu dài ta cần tôn trọng người khác, đừng tỏ ra ta là trên tất cả.
Đừng thị uy, hãy dùng tâm đức để trị người! Vì con người ai cũng cần có sự bình đẳng. Hãy để người ta tâm phục và làm hết sức, người càng có quyền hành, cần nhân tài thì ta càng phải dùng đức độ, vì nhân tài chỉ giúp người tài đức!
ST