Bạn nghĩ sao về một buổi sáng mai thay vì hối hả phóng xe ra phố, hoà vào dòng người vội vã bon chen, bạn thức dậy sớm hơn một chút… nhâm nhi một li trà buổi sáng và ngắm nhìn vạt hoa vừa chớm nở...
Bạn nghĩ sao nếu buổi chiều hôm nay, thay vì la lê hàng quán lượn lờ, bạn về nhà cho một bữa cơm tự nấu cùng gia đình… bố mẹ bạn hẳn sẽ giấu niềm vui trong đôi mắt bất ngờ.
Và buổi tối, thay vì đóng chặt cửa phòng, ôm chiếc máy tính làm bạn tri kỉ… bạn xuống nhà, xem ti vi và nói chuyện cùng gia đình hay gọi về cho ba mẹ, ông bà nơi miền xa… Những câu chuyện của gia đình dung dị nhưng chính là ngọn lửa ấm cho cuộc sống này.
Và nếu có một ngày như thế… bạn sẽ lên giường sớm hơn bình thường và giấc ngủ đến không còn chập chờn, mệt mỏi hay mộng mị.
Cuộc sống vội vã lướt qua kẽ tay, những dự định, những mục tiêu lớn lao kéo ta đi hối hả… Và đôi khi, bước vội bước hụt ta vô tình đánh rơi những điều bình dị nhỏ nhoi , những khoảnh khắc lướt qua lặng lẽ nhưng vô cùng ý nghĩa.
Có những cuộc tình bắt đầu chỉ trong tích tắt, một nét cười duyên, một ánh nhìn. Và lắm khi cũng dễ đặt dấu chấm hết chỉ bởi một chút hiểu lầm, một xích mích tưởng chẳng là gì?
Có những yêu thương, những quan tâm, đồng cảm và chia sẻ chỉ gói gọn trong một cái nắm tay, một cái ôm thật khẽ, một lời động viên… Những người bạn thân cho ta thêm sức mạnh từ những điều nhỏ nhoi ấy.
Có những sự gắn kết kì diệu lắm khi ba vỗ vai ta ngày ấy, lúc ta kiệt sức vì thất bại vì những điều không như ý muốn.
Cũng có những khoảnh khắc ta thấy lòng nhẹ tênh, bình yên đến lạ, bên một khóm hoa trong mùa đông buốt lạnh, bên câu chuyện bà đã kể biết bao lần, và bên một giấc ngủ an lành lúc về đêm…
Đôi khi chính những điều nhỏ nhoi, giản dị ấy lại lặng lẽ chảy vào tim ta, để róc rách nơi mọi ngóc ngách, lấp đầy những vết xước, những vết đau để yêu thương lại ngập tràn và cuộc sống này lại đáng yêu đến vậy!
Đừng bỏ quên những khoảnh khắc diệu kì, những điều vốn dung dị tự nhiên và lặng lẽ ấy, bạn nhé! Ta hãy sống, một cuộc đời bình dị
Giữa dòng đời, cám dỗ và thị phi
Bao gọi mời, nhưng bình thản bước đi
Thì cuộc sống, chẳng việc gì vướng bận
Đời sẽ khổ, khi ta luôn thù hận
Hận một người, sẽ vướng bận trăm năm
Đời ngắn ngũi, yêu thương còn chưa đủ
Hận một người, như giấc ngủ ngàn thu
Buông bỏ đi, những oán hận tình thù
Là thoát ly, khỏi mây mù tâm trí
Sống vị tha, đó là một chân lý
Đời sẽ đẹp, khi suy nghĩ hanh thông
Đời vô thường, sắc sắc lại không không
Bao buồn vui, chồng chất trái tim nồng
Đời trĩu nặng, khi gánh gồng phiền não
Biết xả buông, sẽ đón chào hạnh phúc
Sống nhẫn nhịn, không phải là nỗi nhục
Vì yêu đời, lắm lúc phải cho qua
Hơn thua chi, để cuộc sống bất hoà
Đời biết nhẫn, là nhìn xa trông rộng
Trong cuộc sống, cũng đừng quá mơ mộng
Vì cuộc đời, không giống những giấc mơ
Sẽ dại khờ, khi trông chờ ảo tưởng
Sống thực tế, để ta trưởng thành hơn.
Huệ Minh tổng hợp
Theo kênh14